Bảo tàng Tố Hữu

PHÚT GIÂY

     Tưởng đâu quên mất Thơ rồi
Tạm yên chút việc, lại ngồi với Thơ…
     Mùa đông hết tự bao giờ
Mải mê ngày tháng, ai ngờ đã xuân!

     Đường dài chưa lúc dừng chân
Ba mươi năm lẻ, gian truân dạn dày
     Dập dồn gió bắc, gió tây
Sóng to biển cả, một tay chống chèo.

     Mười lăm năm ấy, thân Kiều
Lênh đênh mệnh bạc, tình yêu khôn đầy
     Nghĩ mình, phận rủi duyên may
Qua phong trần, lại càng say lòng người.

     Nước non càng đẹp, càng tươi
Sức xuân như tuổi hai mươi mặn nồng.
     Dù ai quay hướng đổi dòng
Con thuyền ta, với cờ hồng, cứ đi!

     Vẫn là ta đó, những khi
Đầu voi ra trận, cứu nguy giống nòi
     Vẫn là ta đó, giữa đời
Long lanh một chiếc gương soi nhân tình.

     Bốn nghìn năm, bước trường chinh
Vẫn ung dung, cuộc hành trình hôm nay
     Mặc ai lòng dạ đổi thay
Việt Nam, vẫn trái tim này nguyên trinh.

     Phút giây…Thơ chuyện với mình
Trông ra, mây nước bồng bềnh Hồ Tây
     Nắng bừng xanh lộc hàng cây
Ấm sao, rạo rực chim bay… 
                                        Lên đường!

Hồ Tây, 1 – 1 – 1979