undefined
EM BÉ HI-RÔ-SI-MA
Chính em đây, gõ cửa nhà
Em đi mọi cửa gần xa, gõ hoài
Xin đừng sợ, chẳng thấy ai
Chết rồi em gái, hình hài còn chi?
Ở Hi-rô-si-ma, em chết
Đã mười năm, một đứa trẻ con
Ngây thơ mới bảy tuổi tròn
Trẻ con đã chết chẳng còn lớn đâu.
Tóc dài em thoạt đầu bốc lửa
Cháy tay em, cháy cả mặt rồi
Thân em còn nắm tro thôi
Lẫn vào gió thổi, mây trôi giữa trời.
Em mong chi nữa ở đời?
Cho em, không thể còn người nâng niu
Em như tờ giấy lửa thiêu
Ăn sao được, mà cho nhiều kẹo ngon.
Em gõ cửa, xin nghe em nói
Hãy cho em tên tuổi, người ơi!
Để từ nay, trẻ trên đời
Không ai giết nữa, được mời kẹo luôn.
Nazim Hikmet *
* Nhà thơ Thổ Nhĩ Kì (1902 – 1963).