NỖI BUỒN NÀY
Nỗi buồn này không sao tan nổi
Tiếng cười vui năm tháng đã qua đi
Cây phong trắng ngày xưa, nay già cỗi
Sáng mai hồng đã im tiếng hoạ mi.
Ngày xưa ấy, với tôi đều mới mẻ
Tình chứa chan trong trái tim xanh
Nhưng hôm nay, chỉ một lời nhỏ nhẹ
Cũng đắng như trái héo lìa cành.
Những đồng quê mênh mông thân thuộc
Chẳng còn đâu mơ mộng trăng vàng
Mương lạch nhỏ, cây nghiêng triền dốc
Cho đất nước Nga càng buồn mênh mang.
Như gương mặt yếu gầy, bé nhỏ
Nước hồ im, tro xám một màu
Tất cả với tôi đều yêu thương, gắn bó
Nên lệ rơi, nức nở lòng đau.
Căn nhà gỗ cô đơn phờ phạc
Cừu non kêu trong gió sương mù
Con ngựa còm vẫy đuôi xơ xác
Giương mắt trông ngơ ngác mặt ao tù.
Ôi! Những gì ta gọi là Tổ quốc
Là những gì thân thiết, những con người
Trong đau khổ, thiên tai,
Vẫn rượu tràn và nước mắt
Đợi một ngày mai tươi sáng cuộc đời.
Bởi không thể, bằng tiếng cười thuở trước
Xua nỗi buồn day dứt không đi
Cây phong trắng đã héo tàn cành lá
Sáng mai hồng đã im tiếng hoạ mi.
Ôi! nước Nga của ta tha thiết
Nhà gỗ thông choàng áo Chúa lòng lành
Một màu xanh, mắt ta nhìn xa tít
Tận chân mây, tươi thắm một màu xanh.
Như một kẻ hành hương từ xa tới
Tôi say mê trông đồng ruộng của Người
Quanh thôn xóm, bên lối rào, chấp chới
Những cây phong thon thả lá reo cười.
Ngày lễ thánh nhà thờ, khắp lối
Mùa mật ong, táo chín toả hương ngây
Sau điệu nhảy cầm tay trên cỏ rối
Lá rộn ràng theo điệu múa vui bay.
Lần theo dấu lối mòn, tôi vội vã
Ra cánh đồng xanh ngát, mênh mang
Nghe cười vang các cô thôn nữ
Chào đón tôi như những tiếng oanh vàng.
Ôi! Nếu có thiên thần nào bảo vậy:
“Bỏ nước Nga lên sống ở thiên đường!”
Tôi sẽ đáp: “Thiên đường kia để đấy
Ta chỉ xin được Tổ quốc yêu thương!”
Sergei Yesenin
Theo bản dịch tiếng Nga của Thuý Toàn
*Nhà thơ Nga (1895 – 1925).
Tư liệu hình ảnh