Bảo tàng Tố Hữu
Tác phẩm

VỀ CHIẾN KHU XƯA

Tuyên Quang, như tranh màu mới vẽ
Chè xanh vàng nón, mướt lưng đồi
Chiều dát vàng trên đường phố trẻ
Ai nhớ tình ai? Tôi nhớ tôi...

Năm mươi năm, buổi đầu đánh giặc
Ngược dòng Lô, một chiếc thuyền con
Ghé bến Bình Ca. Lên Việt Bắc
Xe đạp đèo hai vợ chồng son.

Lối mòn lau lách, rừng hoang vắng
Áo chàm ngơ ngác, biết ai đâu?
Ướt đẫm mồ hôi, môi miệng đắng
Nhìn em cười, thương đôi mắt nâu...

Nay lên thăm chốn cũ, bồi hồi
Bạn già đi... Bạn mới cười vui
Tình đồng chí, cơm lam đầm ấm
Măng đắng ngon, thêm nhớ trám bùi...

Sáng sớm, xe qua cầu Nông Tiến
(Xin cho tôi gọi cầu Lô Giang)
Sông Lô ơi, sông Lô yêu mến!
Lừng chiến công, sông Lô hiên ngang!

Kim Quan, đèo chật, thơm hương mật
Ong say hoa rừng bay trong sương
May dày không thấy đâu trời đất
Mà trái tim ta chẳng lạc đường.

“Suối dài xanh mướt nương ngô
Bốn phương lồng lộng thủ đô gió ngàn”
Ôi! Bác đây rồi, sàn vách núi
Rêu xanh hầm đất, đỏ thời gian...

Mái đình Hồng Thái năm xưa đó
Lịch sử âm thầm toả khói hương
Khách đường xa đến, nhìn cây cỏ
Có nặng lòng chăng, nỗi nhớ thương?

Chú lái xe ơi, chậm chậm thôi!
Tôi đang ngơ ngẩn ngó quanh đồi
Rừng mai nào ấm quanh năm tháng
Bờ suối nào, chiều vui lứa đôi?

Cúc cu, chim gọi nắng hè sang
Ai đón mừng ai, lá phách vàng
Ngòi Thia, sông Đáy, thông cầu mới
Xe xuống, xe lên nặng chuyến hàng.

Gập ghềnh bậc đá đến Nà Nưa1
Bốn cột tre, sàn nứa, vách thưa
Đơn sơ lều Bác ngày xưa vậy
Mà cả non sông dậy đỏ cờ!

Các cháu về thăm Bác, có nghe
Tiếng chân ngựa gõ lên Đèo De?
Bác đã đi xa... Còn để lại
Mênh mông hồ biếc, mát trưa hè...

Ta lại ngồi đây, dưới bóng đa
Tân Trào, hai tiếng tự lòng ta
Lặng im, lắng mỗi lời Di chúc...
Nào, đứng lên đi! Đường còn xa!

20 – 4 – 1997


Tư liệu hình ảnh