TIẾNG TA CA HÁT
Nhiều khi suy tưởng, lạc trong mơ
Chân bước, lòng muôn nỗi vẩn vơ
Thẳng cánh hồn bay trên Tổ quốc
Lâng lâng trời đất rộng không bờ
Tiếng ta ca hát lên khi ấy
Như ánh trăng hồn mộng ngẩn ngơ.
Không lẽ đời ta mộng vậy hoài
Sao bằng để sống cho tương lai
Chăm lo… Thôi mặc, lo chi lắm?
Đã có trời thương sắp tháng ngày
Tiếng ta ca hát lên khi ấy
Như bướm hồn tươi nhẹ cánh bay.
Mỗi khi người đẹp gặp đâu đây
Chôn hết ưu tư xuống đất dày
Mắt đắm nhìn trong đôi mắt đẹp
Như sao soi xuống mặt hồ đầy
Tiếng ta ca hát lên khi ấy
Như nở nghìn hoa hồn đắm say.
Em có yêu, ta vui ta sống
Em không yêu, ta uống làm khuây
Hãy đem đây cho ta chén rượu
Thì lòng ta vui lại đến ngay
Tiếng ta ca hát lên khi ấy
Như ráng trời lên hồn ngất ngây.
Ôi tay ta nâng đầy chén rượu
Khi bao dân tộc vẫn xiềng tay!
Thảm bao nhiêu tiếng xiềng xích này
Tiếng ta ca hát lên khi ấy
Như đám mây hồn u thảm bay.
Dân ta ơi sao đành cam nô lệ
Sao chẳng vùng lên bẻ xích xiềng?
Phải chăng còn đợi phép thần tiên
Rỉ kia gặm cho xiềng xích gãy?
Tiếng ta ca hát lên khi ấy
Như nỗi lòng căm chớp lửa thiêng.
Sándor Petöfi*, 1946
* Nhà thơ Hungaria (1823 – 1849).
Tư liệu hình ảnh