Bảo tàng Tố Hữu
Tác phẩm

          EMILY VÀ MẸ AN

Tôi đâu ngờ gặp cháu hôm nay
Ôi! Cháu gái ba mươi tư năm trước
Mới hai tuổi, làm sao biết được
Dưới hoàng hôn, rũ sạch bụi trần
Cha cháu hóa thân thành ngọn lửa thần
Rát mặt lũ diều hâu Lầu năm góc.

Cháu ngồi đó, vàng hoe mái tóc
Ngả đầu bên vai mẹ dịu dàng
Phòng lặng im. Nghe tim đập rộn ràng
Tiếng đập của tình thân, nhân ái

Chị An, mắt héo buồn, nhẫn nại
Nhìn tôi, như nhìn lại phút giây
Chiều ấy, Nor-man bế con gái trên tay
Lặng lẽ ra đi, không một lời vĩnh biệt.

Người mẹ Mỹ, giọng trầm da diết:
Nhân dân tôi đâu biết những ngày xưa
Trái đất đau bởi cái Ác đánh lừa
Thái bình dương thành biển bằng nước mắt
Bằng cả máu của chúng ta, tuôn trào trong lửa sắt.
Ôi! Nỗi đau này đâu dễ trôi qua!

Morixơn đi. Ngày ấy chưa xa
Tình yêu chúng tôi nồng nàn vô tận
Ai biết đâu, trái tim Anh nổi giận
Kẻ nhân danh nước Mỹ, đem con em ra trận, giết người.
Các bạn là những anh hùng. Còn chúng tôi hổ thẹn muôn đời.
Nor-man ơi!
Cái chết của Anh đã cứu linh hồn nước Mỹ
Cho mẹ con em được ngẩng đầu vì công lý.

Chị An thở dài… nước mắt tràn trên má
Người ngồi im hồi lâu, như hóa đá
Rồi dịu dàng giọng nói yêu thương:
“Việt nam trong lòng tôi là một thánh đường
Của nhân phẩm, lương tâm và lẽ phải”
Emily, hãy đọc thơ đi con gái…

Và cô bé ngày xưa, đứng lên, e ngại
Mẹ ơi, không phải thơ đâu. Chỉ lòng con non dại
Nhớ thương Cha và cảm ơn Ông…
Tôi lắng nghe…Bỗng cô gái khóc ròng
Đời hỡi đời! Có lúc nào đẹp thế
Tình người trong như ngọc trai dưới bể
Tôi nắm tay cô gái Mỹ, thân tình:
Emily, cháu hãy tin: Việt nam cũng là một gia đình
Của cháu.

Hà nội, tháng 4-1999


Tư liệu hình ảnh