Bảo tàng Tố Hữu
Tác phẩm

     CHO XUÂN HẠNH PHÚC
     ĐẾN MUÔN NGƯỜI!

Sáng mai nay mồng một tháng giêng
Nghìn chín trăm chín bảy
Trong lòng tôi, bao nỗi chung riêng
Cùng muôn chuyện vui buồn thức dậy.

Ờ, đã hơn hai mươi năm rồi đấy
Bao đổi thay, mặt đất, mặt người!
Đồng quê đã hai mùa lúa mẩy
Núi đồi hoang, cây lại xanh tươi.

Như huyền thoại, từ tro tàn, máu chảy
Phượng hoàng vươn cánh dậy, hồi sinh
Vết thương cũ dẫu còn sưng tấy
Lòng đã vui, mình được là mình!

Dù chưa thể vứt gươm, buông súng
Hai tay ta hăm hở dựng xây
Cả nước, một công trường sôi động
Điện hai miền Nam Bắc liền dây

Và biển lớn, chưa bao giờ đẹp thế!
Mỏ dầu tuôn, khí bốc đỏ trời xanh
Đường rộng mở, lầu cao vươn dáng trẻ
Hàng hóa muôn màu sắc, đua tranh.

Ôi! Hạnh phúc. Nghe cười reo khắp nẻo
Trẻ đến trường, ríu rít tiếng chim non
Đàn thánh thót, giọng ca vàng dịu ngọt
Tình người dâng, ấm áp mọi tâm hồn.

Vui sướng thật! Ta muốn cao tiếng hát
Lòng ơi, sao khắc khoải mãi lo âu?
Anh thương binh, áo bạc màu rách nát
Trên vỉa hè, chống nạng đỡ chân đau

Xóm thợ đó, lều tre che ổ chuột
Làng quê nghèo xơ xác, cháo cầm hơi
Hỡi em bé đánh giày trong gió buốt
Có no cơm, ấm ngực, được vui cười?

Ôi! đời vẫn còn rơi bao nước mắt
Bao bất công còn đau thắt lòng ta
Sao lắm kẻ gian tà, giấu mặt
Vàng đầy kho, ngạo nghễ, xa hoa!

Không! Không thể nhân dân mình khổ thế!
Giặc hung tàn, ta đã đánh tiêu tan
Có lẽ nào dân tộc ta lại để
Cơ đồ ta xây dựng chịu suy tàn?

Đồng bào ơi, đồng chí chúng ta ơi!
Nỗi căm giận hay tung cơn gió lốc
Quét sạch ngay bầy sâu bọ tanh hôi
Cho nhựa sống mùa xuân này nảy lộc.

Cho mùa xuân hạnh phúc đến muôn người!

1-1-1997


Tư liệu hình ảnh