undefined
CON NGƯỜI
Con người, hai tiếng đơn sơ
Từ bao giờ, đến bao giờ, mai sau…
Thuở hông hoang, giữa rừng sâu
Một loài con biết ngẩng đầu đứng lên
Hai chân đi, bước đầu tiên
Dang tay hái lượm, mà nên Con Người
Nương nhau, sống với đất trời
Gọi nhau tiếng hú thành lời tâm giao
Nghĩ suy, càng rộng càng cao
Yêu sao, đồng chí, đồng bào hôm nay!
Mênh mông vũ trụ, đêm dày
Xanh tươi trái đất, vui thay có mình
Cần chi Thượng đế, thần linh?
Con Người, vật vã, đã sinh trên đời.
Trăm năm, ngắn lắm, Người ơi!
Thương nhau cho nở nụ cười cùng hoa
Cho ta hạnh phúc cùng ta
Đời Người không thể lại là kiếp con.
Lẽ đâu, cam phận “sống mòn”?1
15-1-1993
1 Sống mòn: tên một tác phẩm của Nam Cao.
Tư liệu hình ảnh